LÝ THUYẾT CÚ HÍCH: 15 NĂM NGHIÊN CỨU CHO CHÚNG TA BIẾT ĐIỀU GÌ VỀ NHỮNG LỜI HỨA HẸN VÀ CÁC HOẠT ĐỘNG CHÍNH TRỊ CỦA NÓ
Đã xuất bản: ngày 6 tháng 9 năm 2023, 4 giờ 47 phút chiều BST
Đã 15 năm kể từ khi một khái niệm đặc thù của khoa học hành vi trở thành chính thống. “Lý thuyết cú hích” là một ý tưởng cho rằng hành vi của chúng ta, như đã được trù định, có thể chịu ảnh hưởng bởi các biện pháp can thiệp “mềm”, ý niệm này sau đó đã lôi cuốn rất nhiều người tìm cách thay đổi cách sống của chúng ta.
Cuốn sách được viết năm 2008 khơi nguồn cho ý tưởng trên – Cú hích: Cải thiện các quyết định về Sức khỏe, Sự giàu có và Hạnh phúc – đã bán được hơn 2 triệu bản. Nhưng tầm ảnh hưởng của nó đã vượt khỏi doanh số bán.
Các tác giả của cuốn sách – nhà kinh tế học hành vi Richard Thaler và giáo sư luật Cass Sunstein – đã truyền cảm hứng cho các chính trị gia có tầm ảnh hưởng lớn, trong đó có cựu tổng thống Mỹ Barack Obama và cựu thủ tướng Anh David Cameron, để thành lập các nhóm chuyên môn thuộc chính phủ với nhiệm vụ được giao cụ thể là đưa lý thuyết cú hích vào chính sách công.
Những “đơn vị ứng dụng cú hích” này đã trở nên phổ biến, nghiên cứu gần đây cho thấy hiện có hơn 200 đơn vị như vậy trên khắp thế giới. Thế nhưng trong khi các nhóm hoạch định chính sách vẫn tỏ ra vui vẻ khi thực hiện “những phương án cú hích” của họ, tạo ra những thay đổi nhỏ đối với quá trình ra quyết định của chúng ta, thì sự thành công của những cú hích được thiết kế cẩn trọng đó lại hoàn toàn không nhận được sự đồng thuận trên diện rộng.
Mặc dù vậy, quay trở lại năm 2008, chuyện những cú hích có thực sự hiệu quả hay không lại hiếm khi được thảo luận. Cuốn sách chứa nhiều nghiên cứu đã qua bình duyệt và đưa ra một ý tưởng đủ rộng để nhiều độc giả có thể liên hệ đến. Nó trông có vẻ trực quan.
Thay vì vậy, những lời phê bình nhắm đến lý thuyết cú hích vào thời điểm đó thường tập trung vào những quan ngại rằng các cú hích của chính phủ sẽ làm suy giảm quyền tự do cá nhân. Điều đáng lo ngại là nếu những cú hích có thể dẫn đến những thay đổi lớn trong việc ra quyết định của cá nhân và được sử dụng để tác động đến hành vi của công dân, thì điều này sẽ tạo ra rủi ro nhà nước vượt quá giới hạn của mình một cách không chính đáng – thậm chí có thể dẫn đến chủ nghĩa toàn trị.
Tiếp tục đọc